Bản tình ca vỡ

By

m thích nghe những bài hát mang tên “tình ca” . Nghe đi, nghe lại, thật nhiều lần, để mọi thứ rơi lặng vào từng cung bậc của cảm xúc. Đôi khi là yêu thương da diết, đôi khi là niềm đau của một cuộc tình đã qua, đôi khi là những lời chiêm nghiệm của những người đã qua nhiều mối tình. Còn em….chỉ để tìm một cảm giác cho con tim đập thêm nhiều nhịp hơn nữa, để gặm nhấm những đau khổ của riêng mình và cả những đau khổ em đã gây ra cho người khác.





Đó là những gì anh không hiểu. Không bao giờ hiểu vì sao em thích nghe những bản tình ca đến thế.


Có một ngày, em đến với anh. Người con gái trong em bật khóc, và nhận ra em đã là nhân vật của một bản tình ca. Một bản tình ca buồn. Người đàn ông của em, có vợ, có con, một gia đình hạnh phúc.
Kẻ thứ ba là kẻ không có đủ thứ cần có. Kẻ thứ ba không thể sở hữu hoàn toàn trái tim anh. Em tham lam muốn có tất cả. Em muốn có anh, không phải chỉ là trong mơ, không phải chỉ là trong những phút ngắn ngủi bên nhau. Em muốn có anh cả đời. Em muốn anh phải là của em, chỉ riêng em thôi. Lòng tham ấy và tình yêu ấy, em đã dùng tất cả để đoạt anh về bên mình. Anh của em, anh có biết em chấp nhận từ bỏ từng ấy năm tuổi xuân của mình chỉ để dõi về một người đàn ông. Em là một cô gái trẻ, và vô vàn cơ hội, vô vàn những lời yêu thương đến với em. Nhưng em gạt bỏ tất cả, để mang trái tim mình hướng về mình anh thôi. Những tháng ngày đấy, anh không hề hay biết. Anh không hề hay biết em đã khổ sở vì yêu anh như thế nào đâu.

Vì thế, em càng muốn có anh hơn.

Em dần đạt được những gì em muốn, khi từng ngày, anh trở nên gần gũi em hơn. Anh kể cho em nghe về những khó khăn trong gia đình, về những điều mà vợ anh nghi ngờ với anh vì anh có tình yêu khác. Thật khó để làm sao cho cô ấy hiểu, anh nói, cô ấy như biến thành một ai khác, không phải người vợ mà anh yêu thương. Anh trống trải và cô đơn, anh trở nên thất vọng.
Rồi một ngày anh đau lòng phát hiện người vợ yêu ấy của anh mang con và bỏ anh lại một mình. Anh đã níu kéo, anh đã cố gắng hết sức. Anh, người đàn ông em yêu thương đang đau đớn tột cùng. Nhưng anh ơi, thà như thế, anh sẽ bên em. Và em mới là người yêu thương anh và chờ đợi anh thật sự.
Có một ngày, anh đến bên em và lặng lẽ gục đầu vào bờ vai anh. Đôi tay anh ôm em thật chặt. Anh nói anh không còn gì, anh nói anh đau khổ. Vợ anh đã từ bỏ anh thật sự, cô ấy đã đi cùng một người đàn ông khác. Bờ vai em giờ đây vẫn còn lưu lại khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt anh ấm áp chạm vào trái tim em. Dường như, em sắp có được anh rồi, tiếp tục, chờ đợi, tiếp tục, đến với anh.
Một sự thực mà anh không hề hay biết, em đứng sau tất cả mọi chuyện. Em gieo vào lòng vợ anh những nghi ngờ về một tình nhân ngày ngày chăm sóc anh. Em làm cho cô ấy rối trí bằng những điều mà chính em còn không tưởng tượng nổi nó là thực. Em cố tình khiến cho anh phải về nhà muộn, em cố khiến cho anh không còn thời gian để quan tâm đến gia đình. Em đã tìm cho cô ấy một người đàn ông khác những lúc cô ấy cô đơn. Và anh của em, cô ấy, người vợ ấy đã không thể chịu đựng tất cả. Mọi toan tính của em đều đã thành công. Đến bây giờ, anh gục đầu trên vai em, dù trái tim em đang run lên vì nhìn thấy anh đau đớn đến mức này, em vẫn muốn và càng muốn có anh nhiều hơn. Anh của em, em mới là người bên anh những khi anh đau khổ như thế này, em phải là người được sở hữu trái tim anh mới đúng, chỉ mình em thôi, không một ai khác.

Em muốn em được là định mệnh của anh.  

Em tiếp tục chờ đợi, những thời gian sau đó, chỉ còn em và anh. Em dần dần khỏa lấp được những nỗi cô đơn trong anh. Nhưng con tim anh đã bị đóng băng. Anh vẫn không thôi nghĩ về người phụ nữ ấy, về đứa con tình yêu của anh và cô. Anh, đã từ khi nào trở nên lạnh lùng như thế. Em hiểu trái tim chai sạn của người đàn ông khi bị thất bại trong hôn nhân, nhưng em không hề nghĩ vết thương của nó lại dai dẳng như thế. Ngay cả khi anh ôm chặt em trong đêm, khi anh hôn em, em vẫn không thấy ngọt ngào say đắm như em từng mong mỏi. Chỉ là em cố chấp không muốn thừa nhận mình chỉ là môt liều thuốc an thần tạm thời.


Có một ngày, em lặng nghe một bản tình ca. Và anh đến. Suốt một quãng thời gian dài chờ đợi, cuối cùng anh đã ngỏ lời với em. Một đám cưới diễn ra đúng như em ao ước, một người đàn ông của em, một tình yêu thuộc về em. Một tình yêu không thật trọn vẹn.
Đó là cái mà em đã hi sinh biết bao điều của người con gái để có được. Từ bây giờ, sẽ không còn cái ám ảnh về kẻ thứ ba nữa. Em đã được trở thành người phụ nữ của anh rồi, em không còn tự ti và e sợ với chính bản thân em.
Anh chăm lo cho em từng chút một. Một người chồng mẫu mực, chu đáo, chăm lo gia đình. Bạn bè em ai cũng nói em quả là may mắn và hạnh phúc. Em hãnh diện bao nhiêu thì ngược lại, em dần trở nên thất vọng bấy nhiêu.
Đôi lần trong những giấc mơ, anh gọi tên cô ấy. Em thấy những giọt nước mắt lăn trên má anh. Có những đêm anh tưởng như em đã ngủ, anh ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, điếu thuốc nghi ngút khói. Có những đêm anh lặng lẽ ngồi bên căn phòng của đứa con bé bỏng từng bên anh, quấn quýt lấy bố nũng nịu. Đó là những khi em phải dằn lòng, em phải cố thở đều để không bật ra tiếng khóc. Em vẫn chỉ là người thay thế, dù em có cố gắng thế nào. Nỗi đau trong em càng dâng lên khi anh nói anh muốn có con, càng sớm càng tốt. Anh muốn một gia đình hạnh phúc. Vậy là anh vẫn không thể giũ bỏ được kí ức về một mái ấm. Anh không thực yêu em. Tại sao, em chấp nhận hi sinh, em chấp nhận chờ đợi, mà sao em vẫn không có được tất cả, trái tim anh. Em trở nên cáu bẳn và khó chịu ngay cả khi bên anh. Em cằn nhằn về rất nhiều điều. Em muốn chuyển nhà mới, vì em không muốn anh lưu giữ một chút nào về người vợ cũ. Em muốn thay đổi tất cả những thứ cô ấy từng dành cho anh. Nhưng vô ích, tất cả những gì em nhận về chỉ là nỗi cô đơn trong lòng và ánh mắt nghi ngại của anh. Rồi dần, anh trở nên im lặng và đặt hết tâm trí vào công việc.


Anh nói em nên bình tĩnh, anh nói em thay đổi quá nhiều. Anh muốn em sống hạnh phúc với một gia đình. Anh muốn có con và đứa con ấy sẽ giúp em bớt đi nỗi buồn khi anh phải đi xa vì công việc. Trời ơi, một đứa con ư, anh muốn xa em và muốn một đứa con để có thể xa em bất cứ khi nào ư. Không, em không thể chấp nhận điều đó, không thể nào. Thà em không thể có con, còn hơn là anh cứ dần xa em như thế này. Dường như mỗi ngày với em dần biến thành từng cơn ác mộng nối dài. Khi cô đơn và những nỗi ghen tức vẫn gặm nhấm tâm trí em từng giờ. Em những tưởng mình là kẻ chiến thắng và có tất cả. Nhưng không, em vẫn thế. Em không có gì. Có lẽ thượng đế bắt em phải trả giá cho những gì em gây ra.
Em ngồi lặng yên trong căn phòng, không có anh, không có hơi ấm tình yêu. Anh nói hôm nay sẽ về muộn. Em không buồn khóc. Em không muốn sinh con lúc này, em đã trả lời với anh. Anh nói tùy em, như em muốn. Em hét lên, em nói anh không yêu em, em nói anh vẫn nhớ đến cô ấy, và anh lấy em chỉ để lấp chỗ trống thôi. Anh im lặng, anh ôm em nhưng em thấy anh sao mà xa cách quá. Em nói chỉ mình em mới là người đưa anh ra khỏi đau khổ. Em nói em yêu anh, em muốn anh cũng yêu em như thế. Anh trả lời, anh cũng yêu em. Không, không phải thế, anh giả vờ, anh nói dối. Anh khẽ cụp mắt lại và bước ra ngoài.
Tất cả những điều tốt đẹp về tình yêu với anh dường như đang tan vỡ trong em từng ngày. Phải thế nào em mới có anh trọn vẹn, phải thế nào anh mới hoàn toàn thuộc về em ?

Có một ngày, anh đã biết em đứng sau tất cả mọi chuyện.

Em nhớ mãi đôi mắt anh nhìn em quá đỗi lạnh lùng. Đôi mắt em chưa từng thấy. Em hoảng hốt. Em không thể mất anh. Nhưng…có lẽ tất cả đã muộn. Anh tỏ ra ghê sợ em, anh nói anh ghê sợ phụ nữ, anh sợ sự tham lam và nham nhiểm của người phụ nữ như em. Anh nói sẽ ra đi. Em đau xót tột cùng. Cả một bầu trời như đổ sụp lên em. Em nói em làm tất cả chỉ vì yêu anh, em đã bên anh khi anh mất đi gia đình, lẽ nào anh không hiểu. Em đã hi sinh quá nhiều, em đã chấp nhận từ bỏ bao năm tuổi trẻ vì anh, vì đợi anh. Em chỉ cần anh yêu em, một chút thôi. Nhưng em nhầm, anh không yêu em như em tưởng.
Em nhớ phút giây cuối cùng anh bên em, anh lặng lẽ, anh không nói một điều gì sau những điều em giải thích. Anh xách va li đi khỏi căn nhà, để mặc em với nỗi hoang mang và tuyệt vọng. Anh mãi mãi bước ra khỏi cuộc đời em.
Đến giờ, vẫn những bản tình ca ấy. Em im lặng trong những nỗi đau dài. Anh ra đi để em nhận ra nhiều điều. Không bao giờ em sở hữu được trái tim anh, không bao giờ em có thể tìm hạnh phúc từ những đau đớn mà em đã gây ra. Mọi điều thất vọng của em đều là hệ lụy của lòng tham và thứ tình yêu mù quáng.

Sau tất cả mọi thứ, người đau khổ nhất vẫn chỉ là em mà thôi. Đó là điều anh duy nhất đã nói trước khi rời xa em.

Đăng nhận xét

Top