Thiếu vắng ai lòng tôi rất nhớ,
Mắt mơ màng nhìn tận đâu đâu
Bạn bè hỏi? sao mày buồn thế
Đành mỉm cười khẽ nói có gì đâu. !
Ngày hôm qua đã qua ... rồi lại qua
Tôi hững hờ, lẳng lặng giữa phố hoa
Ngắt một nhành mai - hương đang tỏa
Vắng bóng người xưa, mắt nhạt nhòa
Ngày hôm nay đã qua ... rồi lại qua
Tôi hăm hở vội tặng người ấy quà
Valetin chờ, xa xa quá
Đủng đỉnh cùng tôi, lệ cùng quà
Rồi ngày mai sắp qua ... rồi sẽ qua
Tôi thẫn thờ nhìn người ấy đi xa
Cây rừng lặng lẽ rời muôn lá
Nước mắt tôi ơi! chớ rớt mà
Và ngày kia sẽ qua... rồi cũng qua
Tôi im lìm trong thế giới danh ma
Người ấy với tôi, là tất cả
Một phút thời xưa, ngẫm xót xa!
LẠNG LÙNG (của Ưng Việt Lang)
(Sáng sớm đọc thơ đọc và cảm nhận )
“Anh nỡ lạnh lùng đến thế sao?
Tim em tan nát từ hôm nào...
Gìơ đây đã nát càng thêm nát.
Muốn nói mà sao vẫn nghẹn ngào…
Sao anh không nói một lời gì ?
Dù chỉ một lời không đáng chi …
Cũng đủ cõi lòng em ấm lại,
Bao ngày xa cách buổi anh đi…
Anh giết tình em nữa phải không ?
Anh đem băng tuyết lấp hoa hồng…
Anh đem hờ hững vùi thương nhớ.
Anh giết tình em trong lạnh lùng …”.
Buồn này biết sẻ cùng ai
Buồn sao cứ mãi dẳng dai thế này
Buồn đêm rồi lại tới ngày
Buồn tình nên mới dọa đầy tấm thân
Buồn này âm ỉ thâm tâm
Buồn con chim sáo âm thầm sang sông
Buồn người quân tử thay lòng
Buồn đôi Loan Phượng sổ lồng ngác ngơ
Nỗi buồn này đến bao giờ
Buồn sao người cứ thẩn thờ sông tương
NguyenNgoc
Em sợ một ngày anh quên những vần thơ
Và vô tình trước điều em trăn trở
Nổi nhớ đóng băng trên từng nhịp thở
Tình yêu em thành quy luật trò đời
Em sợ một ngày anh sẽ nguôi vơi
Trước mắt em nồng nàn và môi em khao khát
Em đứng bên lề để nghe hồn tan nát
Anh hững hờ mang say đắm về ai
Em sợ một ngày anh không dành cho em
Từng phút giây vội vàng,khan hiếm
Mùa thu xưa vàng phai kỷ niệm
Chiều lạnh lùng...góc phố nhạt màu son
Môi ngập ngừng cắn trái sầu non
Thân đau ngã theo chiều dài nổi nhớ
Ký ức hiện về xanh xao một thuở
Anh nhớ em nhiều, em có hay?
Ráng chiều ẩn hiện cuối chân mây
Linh hồn bỏ ngỏ theo mây trắng
Nước thủy triều dâng nhớ thật đầy
Em có nhớ, như anh nhớ em?
Nhớ lần hò hẹn buổi đầu tiên
Biển xanh biêng biếc ru tình thắm
Môi ngát hương thơm nụ ước nguyền
Nhớ quá đi thôi chuyện chúng mình
Ngại ngùng em liếc sáng niềm tin
Lời chưa kịp ngỏ hồn say đắm
Chìm đáy mắt em một thoáng nhìn
Biển sóng nhịp nhàng vỗ lả lơi
Như người yêu thỏ thẻ đôi lời
Tình yêu tỉnh giấc mơ thầm lặng
Để nói yêu em suốt cả đời
Biển vắng chiều nay cũng nhớ em
Du dương lời biển gọi êm đềm
Nhớ đôi chân sáo in trên cát
Giờ vắng em rồi biển cạn thêm .
Nếu em đi với người yêu
Chỉ mong em nhớ một diều nhỏ nhoi
Con dường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác anh.
Nếu em đi với người yêu
Chỉ mong em nhớ một diều nhỏ nhoi
Con dường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác anh.
Tôi đánh mất mà không hề níu giữ
Bởi những điều biết chẳng thuộc về tôi
Đừng gởi mộng mà làm đau năm tháng
Rồi sẽ phai như một áng mây trời.
Thôi người ạ xin đừng làm tôi khóc
Để bình yên tôi còn có lối về
Tôi sợ lắm cung đàn kia lỗi nhịp
Trái tim mình lạc lối giữa đam mê.
Quên đi nhé tôi chỉ là cơn gió
Đến và đi không đọng luyến lưu gì
Tôi xa thẳm và buồn hơn cổ tích
Tôi xin người thôi hãy cứ quên đi.
Đường người bước rồi thênh thang nắng ấm
Nẻo tôi về chờ sẵn những cơn mưa
Người cứ vui và rồi người hạnh phúc
Thương gì tôi – một chiếc lá lạc mùa…
Buồn nhiều lắm
Nhưng lòng ko thích nói
Kể làm gì
Chuyện chẳng đáng gì đâu
Cứ âm thầm giấu hết tận trong tim
Để mọi người thấy ta luôn sống tốt.
Tháng sáu này em còn nhớ anh không?
Phượng vẫn cháy, lộc vừng khoe sắc đỏ
Trái tim em ẩn những gì trong đó
Có còn dành một góc nhỏ riêng anh?
Gió mong manh nhưng mãi mãi mát lành
Anh sẽ giữ không để thành giông bão.
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa
Đưa tay tôi hứng giọt mưa lạnh lùng
Mưa ơi cứ rơi đừng ngừng
Cho ta nhớ lại kỉ niện hôm nào dưới mưa.
Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng
Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng, buồn thay em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ
Nhưng lẽ nào em chẳng nhận ra ư?
Anh không nói vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già
Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời
Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc suy tư
Em vẫn còn thao thứ đấy ư?
Vàng vặc thế mà trăng vẫn khuyết
Anh sẽ nói và mong em sẽ biết
Có những lời gửi đến chỉ mình em .

















Đăng nhận xét