Mùa đông của anh và em

By

Thoáng thức giấc nhẹ sau cơn ngủ một đêm mưa, tùng cơn gió lạnh lùng và lặng thầm rít qua từng khe cửa nhỏ mang hơi thở của một điều gì đó báo hiệu cho một sự thay đổi. Từng tia nắng nhẹ của những ngày qua không còn đến sớm như hôm nao mà được thay bằng cái khí trời lành lạnh như thay lời chia tay với trời thu xanh mộng mơ và chào đón mùa lạnh với những bước chân lặng thầm. Và mùa đông cũng đã đến đây, đã lại về nơi cần về, về với vị trí cuối cùng và kết thúc của một chu kì bất diệt bốn mùa xuân-hạ-thu-đông, để rồi đó những gì lạnh giá hay giá băng của những bản tình ca khi những con người đang hay đã yêu lại được ngân nga lên…

Một ngày mới đã đến, tất cả đến rồi lại đi như một điều hết đỗi bình thường trong nhật kí của cây đời vô thuơng này, song cái lạnh lùng và bất chợt của mùa đông tiễn đưa mùa thu còn xanh vương áo bầu trời kia có đôi khi làm ta thấy bất chợt và nuối tiếc như một giấc mơ còn chưa trọn vẹn và dang dở. Và dù thế nào cũng phải tỉnh giấc và giấc mơ kia lại phải tạm gác lại với miền kí ức hay một góc đâu đó của kỉ niệm. Rồi lại ngước nhìn khung cửa sổ… Ừ thì đông lại về từ trăm năm lạnh giá mà, cái trăm năm hữu hạn kia dường như không thể lột tả hết những gì mà mùa đông đã bước, đã đi qua cũng như mang lại hay lấy đi của những góc kỉ niệm bên trong những con người đã chứng kiến mùa đông đến rồi lại đi bao thăng trầm. Và hai tâm trạng của hai người đã hai nơi dường như hôm nay lại được mùa đông ghé thăm để rồi những miên man tâm sự và kí ức lại có dịp gặp nhau và hoà chung một nỗi nhớ…

Mùa đông của em… Một sớm tinh mơ em mở mắt. Có lẽ nếu không có tiếng rít nhẹ qua khung cửa cùng với trang nhật kí viết dở dang bên dưới thì em vẫn như hôm qua, vẫn dụi mắt và kéo tấm màn để tia nắng sớm mai tràn vào để rồi tựa cửa nghỉ ngợi đôi chút. Nhưng không, hôm nay mùa đông đã đến, cái nắng dịu sắc thu đã ra đi, không còn những tia nắng để em trò chuyện sớm mai mà thay vào đó là cái lạnh nhè nhẹ. Em chợt tìm cho mình một chiếc áo len, và cơn gió vô tình làm cho em nhớ, nhớ một cái ôm thật nhẹ và cũng rất ấm…

Mùa đông của anh… Tách cà phê espresso buổi sáng nay như mau nguội hơn khi nó được từng làn gió bao quanh. Cầm nhẹ cốc và ngắm mọi vật xung quanh. Anh thấy mọi vật dường như thích nghi với cái sự đến của mùa đông nhanh hơn chính bản thân mình, từ cái cây xanh trước nhà, vài chậu hoa bên khung cửa, hay là chậu xương rồng trên bàn… Tất cà dường như cũng đã biết và “ứng phó” một cách nhanh chóng và tức thời nên trông chúng thật bình thường, riêng với anh thời khắc hiện tại vẫn như hôm qua thôi. Song sau vài phút tản mạn cùng ly cà phê, anh cũng cảm thấy bản thân mình đang cần điều gì, và anh tìm cho mình một khung hình kỉ niệm trên bàn học. Lặng nhìn và anh khong thể rời mắt khỏi dòng chữ ” Tháng 12… “. Ừ thì mùa đông đến rồi…

Mùa đông của em… Em bước ra khỏi phòng và đi đến trường, trên đường đi, đôi khi em tự hỏi bâng quơ rằng con đường này có được gọi là con đường mùa đông không? Con đường em đi vẫn vậy, đơn giản là như mọi ngày thôi, song hôm nay khi đi dưới mùa đông nó cũng gợi lại cho em nhưng kỉ niệm và những kí ức đã giá lạnh từ rất lâu. Thoáng trên bước đi vội vã của dòng người vào ngôi trường, em cảm thấy mình cần có điều gì lúc này, một cái nắm tay, một đôi tay để dẫn lối trong một ngày lạnh giá?… Thật vu vơ, em cũng không biết nữa, song có điều gì đó đang ùa về trong em…

Mùa đông của anh… Khung hình lại được đặt về vị trí cũ, tách cà phê cũng đã cạn. Anh mặc vội chiếc áo len mà bấy lâu anh chỉ dành cho ngày đông, anh cũng không quên lấy chiếc áo blouse trắng trước khi ra khỏi nhà. Lạnh! đường đi lạnh thật đấy. Đôi lúc dừng chân ở trạm xe buýt là khoảnh khắc thư giãn cuối cùng của anh được tận hưởng trước khi phải lăn lộn cả ngày trong phòng thí nghiệm, song hôm nay có điều gì thật lạ, anh không vội vàng lao lên xe để kịp giờ như hôm qua hay mọi khi, những giây phút trầm ngâm như một điều gì đó anh muốn thủ thỉ với cái giá lạnh hay không chừng là với một ai kia cũng đang trên đường vào lớp. Anh nhắm mắt và rồi tự hỏi bản thân: ” Mày lạnh lùng đến mức này rồi à… “. Không kịp nghĩ đến câu trả lời cho điều này, anh lại bước lên chuyến xe…

Mùa đông của em… Một buổi sáng cũng dần đi qua, một buổi sáng giao mùa cũng như mọi ngày, điều mà em cảm nhận. Từng bước nhẹ rời khỏi lớp, em đến một nơi. Khẽ nhìn đồng hồ, em bỗng thấy cảm giác thật lạ trong phút giây chờ đợi này. Nơi đây, căn tin này, nơi mà mùa đông trước ở góc bàn kia, em vẫn còn nhớ rõ, em và ai đó vẫn còn ngồi cười đùa và cũng không quên ăn vội những phần cơm của mình trong tiếng cười nói rôm rả. Vậy mà hôm nay… Em im lặng và nhắm mắt, có thứ gì ướt và cay trên khoé mắt… Và nếu không có tiếng chuông điện thoại reo lên thì không biết em sẽ đứng ở nơi kỉ niệm ấy bao lâu nữa. Và em bước vội đi…

Mùa đông của anh… Anh ngội dùng bữa trưa tại một nơi mà rất lâu rồi anh mới lại đến. Một góc khuất cho một người là đủ để ôn lại hay hồi tưởng những kí ức cũ dù trong tâm trí anh luôn phủ định rằng việc ghé nơi này chỉ là do khách quan. Nhưng ai biết được trong ngày mùa đông này, anh vô tình hay hữu ý lại chọn cho mình những món ăn mà với anh việc không nhìn menu đã là một thói quen. Anh ngồi lặng bên chiếc bàn gần khung cửa sổ, và anh cũng chỉ nhìn phần ăn mà mình đã gọi rất nhanh. Anh không ăn, anh chỉ lặng nhìn, và anh biết rằng anh đang thiếu một điều gì đó lúc này. Chợt một cô gái tóc dài tay trong tay với một anh chàng bước vào quán và kêu phần ăn giống như anh đã kêu, anh nhìn họ rất kĩ,và rồi lại lặng thầm với ánh mắt buồn và một điều gì đó trong lòng. Chuông đồng hồ đã điểm, 1 giờ, anh vội trả tiền và bước đi…

Mùa đông của em… Chiều tối, em về đến căn phòng nhỏ của mình. Một ngày thật lạ, một điều gì đó thật vô định cứ ghé thăm rồi lại biến mất trong tâm trí em. Một chút nhạc sẽ làm cho không khí dịu êm hơn. Vẫn là những ca khúc nồng nàn mọi ngày song hôm nay em không muốn nghe. Bất chợt em chỉ muốn nghe MÙA ĐÔNG CỦA ANH mà thôi, trên đường về em cứ lặng thầm và hát khẽ. Và em tự hỏi có phải… Cũng câu hỏi đó, câu hỏi cứ day dứt trong tâm trí em, một lần nữa lại hiện ra dù em đã cố tránh né. Cái mùa đông kia dù có lạnh giá nhưng chắc gì lạnh giá như trong lòng một người phải ra đi một cách lặng thầm để rồi tất cả những gì mình nhận được lại là sự cô đơn và lạnh lùng không gì diễn tả nỗi. Xoá đi tất cả, xoá hết để mọi thứ không còn gì nhưng vẫn không thể được, vị mặn của nước mắt và khoảng trống khủng khiếp bên trong là hai thứ phải luôn đi song hành cho sự trả giá bởi những quyết định của chính mình. Và không có quyền hối hận là điều phải chấp nhận sao? Từ tận sâu thẳm trong lòng em, em mong gì có ai đó trả lời cho mình câu hỏi kia. Khoé mắt lại cay, lại ướt đẫm về những ngày mùa đông xưa, về những đem lạnh giá nhưng thật ấm áp khi bên nhau, khi trao cho nhau sự ấm áp của hai tâm hồn hay chỉ đơn thuần là những dòng tin vào sáng sớm hay trước lúc ngủ… Tất cả đã hết rồi, đã là quá khứ thật rồi, em lại khóc, vị nước mắt vẫn mặn anh à, em tự nhủ sẽ không như vậy nữa, vậy mà có được đâu… Em đành để nỗi lòng mình như những giọt lệ trên khoé mắt kia tuôn đến khi nào không thể tiếp tục nữa vậy… Em xem khung ảnh xưa một lần nữa và rồi nhắn với mình trong những tiếng nấc rằng: Một ngày mùa đông sẽ qua mà…

Mùa đông của anh… Viết cho xong bài báo cáo, anh ngồi thần ra đấy. Thật lạ, anh cầm chiếc điện thoại của mình lên và dường như…đang trông đợi một điều gì đó. Cảm giác này đã lâu rồi anh mới được sống lại, nó bồi hồi, xao xuyến khi phải chờ mong một điều gì không do mình quyết định, vẫn biết là không có điều thần kì nào cả nhưng anh vẫn cứ chờ… và rồi lại buồn và im lặng… Anh xem lại những dòng nhật kí của mình viết, những dòng cảm xúc ngày nào đan xen là những dòng status của một người mà anh lặng thầm theo dõi, và cũng không quên lưu lại để lặng nhìn, suy ngẫm về những điều đang xảy ra. Anh đọc lại từng dòng cảm xúc của một cô gái 19 tuổi thuở ấy một cách thật kĩ lưỡng như muốn đắm mình vào những kỉ niệm xưa. Cái thưở mà tình yêu đến thật bất chợt như một món quà mà anh chưa từng nghĩ đến, cái thuở cứ ngõ rằng mình sẽ lại được chữa lành vết thương sau bao ngày giông tố và cũng cái thuở yêu rất thật và chân thành một người mà thôi – như điều anh muốn. Anh như được sống lại cảm xúc đẹp của bao ngày mình được yêu và yêu một cô gái. Nhưng hạnh phúc nào có kéo dài bao lâu, một sự im lặng kéo đến cũng là lúc giông bão nhất. Người mà anh mong muốn chữa lành cho anh vết thương… lại ra đi. Lại một người nữa ra đi khỏi cuộc đời anh và để lại cho anh những sự im lặng thật đáng sợ. Biết bao lần anh tự hỏi đằng sau cái sự im lặng kia là gì, nó từ đâu, và vì sao… Rồi anh lại tự nhận rằng chính anh không thể nào hiểu nỗi em để sự im lặng đó lớn dần và em xa anh là điều tất yếu, song anh cũng không tìm được lí do trọn vẹn để nhận hết lỗi về mình. Anh ước gì anh biết được cái sự im lặng kia hoàn toàn do mình để mình xứng đáng nhận lấy để khỏi phải dằn vặt ngư khi này. Nhắm mắt, anh ước rằng mọi việc có thể quay lại từ đầu. Nhưng không, đây là cuộc sống, và em cho anh biết rằng chỉ còn một cách là phải biết chấp nhận. Một sự tĩnh lặng trong căn phòng…


Rồi cái ngày mới này lại đến điểm dừng của nó và sắp ra đi để nhường lại cho một ngày mới lại đến. Thứ gì đến và đi tiếp theo? Thứ gì sẽ đọng lại?…



Theo :TORCH BEARER

Đăng nhận xét

Top