Một ngày nào đó em sẽ lại yêu ai khác nhiều hơn đã từng yêu anh

By

Mình  thân nhau bao lâu rồi nhỉ? Đúng một năm… Đó là quãng thời gian ngắn  ngủi và chả đáng là bao so với cả một đời người. Nhưng một năm đó có quá  nhiều thay đổi. Một năm đủ để mình gặp nhau, yêu nhau rồi lại tiễn  biệt…

Anh từng bảo có những điều anh chưa thể nói với em bây giờ  được, đến một ngày nào đó anh sẽ giải thích. Nhưng em nghĩ, "ngày nào  đó" ấy sẽ chẳng bao giờ đến đâu anh ạ. Giờ đây mình còn gì để nói với  nhau nữa? Tất cả những gì em cố gắng yêu thương và trân trọng, anh đều  không cảm nhận được. Cho đến tận bây giờ em vẫn không hiểu, điều gì đã  khiến tình cảm của anh nhạt phai nhanh đến thế…? Em từng nghĩ người đó  cũng giữ gìn và trân quý tình yêu này chẳng kém gì em, cũng trọng ân  tình như em, cũng luôn nhớ tới người khác nhiều hơn người ta nhớ tới  mình. Nhưng sau tất cả, em bất ngờ… Thật sự bất ngờ. Bất ngờ khi anh  nhắn cho em nói rằng anh thích một người, bất ngờ khi anh bảo anh không  thể xác định được tình cảm mình. Và bất ngờ vì ngày hôm nay, mặc dù  online rất khuya nhưng anh chẳng còn chúc mừng sinh nhật em đúng 12 giờ  đêm như một năm về trước…

Còn nhiều câu hỏi em muốn hỏi anh. Và  chừng ấy câu hỏi sẽ vĩnh viễn không có câu trả lời. Và cho đến tận những  tháng năm này rồi, có biết, cũng "chẳng để làm gì"… Ừ, còn để làm gì  nữa nhỉ? Quá khứ đã mãi là quá khứ, mà có ai sống được với quá khứ bao  giờ. Thỉnh thoảng trong những giấc mơ em vẫn thấy anh ở đó… Vẫn là những  dòng tin nhắn của ngày trước khi mình chia xa, vẫn là anh thuở nào tâm  sự với em đủ thứ chuyện, nhưng mơ vẫn chỉ là mơ thôi anh ạ. "Em và anh  chưa phải đã già nhưng đã đủ lớn để được mong trở lại ngày hôm qua".

Em nhớ mãi câu nói ấy.
 
 Một ngày nào đó em sẽ lại yêu ai khác nhiều hơn đã từng yêu anh ,xqnb.net

Tình  cảm em dành cho anh, những kỷ niệm về anh dù em có lưu luyến đến mấy  thì cũng đã đến lúc phải bỏ lại rồi. Còn cả một chặng đường dài phía  trước em phải bước mà em hiểu, phía đó sẽ mãi mãi không bao giờ còn anh  nữa. Em lại độc bước trên hành trình vắng bóng những thương yêu, lại đi  qua những đêm dài có khi là đau buồn, là bất lực. Nhưng dù cuộc đời này  có gian khó đến mấy thì vẫn phải sống, phải tự đứng dậy. Cũng như anh,  từng nghĩ sẽ chẳng hạnh phúc được khi không có em bên cạnh. Nhưng thực  ra, cả em và anh đều biết dù mình có không ở bên nhau thì buồn cũng sẽ  chẳng được lâu, ai rồi cũng sẽ phải đi tạo lập thế giới của riêng mình.

Rốt  cuộc thì anh cũng phải rời xa em, rốt cuộc thì mình cũng đã bước ra  khỏi cuộc sống của nhau rồi, cũng chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa  rồi… Không biết anh có buồn không? Nhưng từ ngày hôm ấy chưa khi nào em  vui trọn vẹn. Em vẫn cố gắng sống tốt hơn với mọi người, học hành tốt  hơn, mọi việc đều tốt nhưng một phần trong em vẫn lặng lẽ buồn. Em không  vì anh mà bị lụy, không vì chuyện tình cảm mà lấn át đi niềm vui của  bản thân hay làm ảnh hưởng đến người khác. Nhưng em cũng hiểu rõ rằng cứ  mỗi khi nghĩ đến anh em lại không vui, lại sống giữa bộn bề kỷ niệm. Em  chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu anh suốt đời, cũng chưa bao giờ nghĩ  sẽ không yêu người nào khác ngoài anh. Có thể lắm chứ, có thể một ngày  nào đó em sẽ lại yêu ai khác nhiều hơn cả em đã từng yêu anh. Nhưng em  sợ, sợ mình sẽ mang tình yêu này lâu hơn nữa, đến 3 năm, 4 năm cho đến  khi anh có người yêu… Em sợ phải nhìn người mà em yêu thương nhất nhận  lời nắm lấy tay một người con gái khác.

Chỉ với những ai đã từng  đi qua thương nhớ mới hiểu phải tạm biệt với tình yêu của mình đau đến  nhường nào. Và khi đi đến những ngày tháng này rồi, em mới thấy nhớ  những ngày đầu tiên biết mấy… Nhớ ánh mắt anh trao về em từ xa giữa đám  đông, nhớ một ngày đầy nắng mình nắm tay nhau đi vòng quanh Bờ Hồ, nhớ  từng lời nói ẩn dụ mà anh muốn em hiểu, nhớ anh hứa rằng dù sau này có  chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh vẫn mãi ở bên em… Tất nhiên ngày ấy  em không tin lời nói của anh, không cho phép mình đặt niềm tin vô điều  kiện về những điều còn mịt mờ ở tương lai. Và em cũng đã từng nói với  anh: "Cho dù sau này anh có rời xa em, thì em cũng sẽ không mang lời nói  ấy ra để chất vấn anh." Và em đã làm như vậy. Anh đi khỏi em âm thầm,  lặng lẽ, cứ từ từ từng bước một nhưng khiến em đau thắt lòng. Em biết  níu lại cũng chẳng được gì… Vì dù bây giờ mình có đến bên nhau, thì vẫn  chắc gì có thể cùng nhau đi đến cuối đường? Càng về sau có khi càng đau  thêm gấp bội. Em đã buồn, đã khóc rất nhiều nhưng sau cùng vẫn phải chấp  nhận thôi anh ạ. Anh không còn ân cần, không còn quan tâm đến em và yêu  em như một năm về trước nữa rồi…

Những tâm sự của em để viết  trong một đêm thì chẳng bao giờ là đủ. Và chắc em cũng sẽ chỉ viết đến  đây thôi. Dẫu em còn nhớ anh nhiều đến thế nào thì cũng làm sao cứ trôi  hoài, trôi mãi về "phía cũ" ấy được. Cũng đã đến lúc em phải neo lại một  bến bờ cho mình rồi…

Bước đến thềm năm mới, chúc anh ở phía ấy  luôn bình an, có những bước đi sáng suốt trên đường đời và sớm tìm được  người thương thật sự. "Những câu chuyện về sau, để nhớ về nhau, chúng ta  sẽ chỉ mỉm cười, là đủ..."

Gửi những yêu thương đã mất.

Đăng nhận xét

Top